Cố Dư Sinh, anh có biết không?
Tám năm sau lúc em đi đến bên cạnh anh, em đã biết kết thúc của chúng ta, nhưng vẫn phải tập trung diễn tốt vai Lương Đậu Khấu.
Bởi vì em yêu anh.
Cả đời này anh cũng sẽ không biết em từng ôm lấy hy vọng mà yêu anh bao nhiêu.
Tiếng nhạc dừng lại, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái chưa chuyển động, Cố Dư Sinh chưa đứng dậy khỏi ghế.
Hai người cách nhau bảy tám mét, lẳng lặng nhìn nhau.
Không biết qua bao lâu, một cơn gió thổi tới, thổi đến mức làn váycủa Tần Chỉ Ái phát ra âm thanh phần phật, Cố Dư Sinh mới hoàn hồn, vừavỗ tay, vừa đứng dậy.
Hai người giống như tâm linh tương thông, hắn vừa đi về phía cô, cũng là lúc cô đã ổn định lại được tinh thần, bước về phía Cố Dư Sinh.
Hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt của đối phương, mới dừng lại.
Tần Chỉ Ái cười cười ngẩng đầu, hỏi Cố Dư Sinh: “Êm tai không?
“Êm tai.” Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của Tần Chỉ Ái, trả lời.
“Thích không? Tần Chỉ Ái cười càng rực rỡ, nhưng bầu không khí lại trở nên quỷ dị.
Họng Cố Dư Sinh như có cái gì đó chặn lại, tâm hoảng ý loạn một lúc lâu, mới mở miệng: “Thích.”
“Thích bao nhiêu…” Tần Chỉ Ái còn muốn hỏi câu: “Thích tới mức nào”nhưng cô chỉ nói được ba chữ, cổ họng đã đau xót, không phát ra được âmthanh nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019102/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.