Điện thoại vang lên một tiếng, trong lòng Cố Dư Sinh liền chửi thầm.
Không có lỗ tai sao? Không nghe thấy điện thoại reo sao? Điện thoại chỉ để trang trí thôi sao? Thật là muốn hắn tức chết…
Ngay lúc Cố Dư Sinh nghĩ chút nữa quản gia nhận điện thoại, hắn sẽ chửi bà một trận nữa, nhưng khi có người ở đầu dây bên kia bắt máy, nói câu đầu tiên khi hắn mở miệng lại là: “Tìm được chưa?”
“Chưa, tôi đi ra, tiểu thư đã không còn ở cửa, bây giờ tôi đang ở trong khu vực quanh nhà, đường cái không có ai qua lại nhưng cũng không thấy bóng dáng của tiểu thư…”
Cố Dư Sinh nhíu mày, liền tức giận mở miệng: “Không có ai? Sao lại không có ai? Vừa mới ra ngoài mấy phút thôi mà, cô ấy mang dép lê, sao có thể đi nhanh như vậy? có phải bà tìm sót không? hay là cô ấy trốn ở đâu đó?”
“Tôi sẽ đi tìm khu vực xung quanh một chút…”
“Tìm? Bà tìm hơn nửa ngày rồi, còn tìm được sao? Tôi nói nuôi bà đúng là tốn cơm tốn gạo mà! Bây giờ đi liên hệ với bảo vệ, nói họ lật hết khu này lên cũng phải tìm được tiểu thư về cho tôi! Tôi đi ra ngoài tìm!” Cố Dư Sinh nói xong liền cúp máy, cầm chìa khóa xe, bóp tiền, đi xuống lầu.
Lái xe ra khỏi cổng, hắn mới phát hiện mình không biết nên đi đâu tìm.
Hiểu biết của hắn về Lương Đậu Khấu quá ít, hầu như là con số không.
Hắn chỉ biết cô có liên hệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018772/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.