Cố Dư Sinh tức giận mất khôn nên mới nói câu kia.
Sau khi nói xong, hắn liền hối hận rồi.
Hắn nghĩ, cô bị đau thành như vậy, chắc chắn sẽ không rời đi, lại không nghĩ rằng, cô lại có dũng khí hơn nhiều so với trí tưởng tượng của hắn, không do dự, cũng không chần chừ, quay người rời đi.
Lúc cô đóng cửa lại, Cố Dư Sinh theo phản xạ có điều kiện ngồi trượt xuống ghế.
Hắn vừa mới chuẩn bị đá văng ghế tựa, quản gia bỗng nhiên vội vội vàng vàng mở miệng nói với hắn: “Thiếu gia, tiểu thư đi thật…”
Bị quản gia nhắc nhở như vậy, hắn mới từ từ phản ứng lại, hình như hắn vừa mới có ý định đuổi theo cô ấy.
Cố Dư Sinh giống như bị người ta đánh một quyền vào người, cứng đờ.
“Thiếu gia, cậu đừng giận tiểu thư, cô ấy bị như vậy còn đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
Lời nói lải nhải của quản gia làm cho Cố Dư Sinh phục hồi lại tinh thần, hôm nay hắn đã nhiều lần thất thố và mất đi khống chế, để mình không nghĩ ngợi, hắn liền hét quản gia một tràng: “Ầm ĩ cái gì? Xảy ra chuyện thì chết ở ngoài là được! Có bản lĩnh thì cả đời cô ta cũng đừng trở về nữa!”
Quản gia bị Cố Dư Sinh hét đến nỗi không dám nói câu nào, vì lo lắng mà bà không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Dư Sinh cũng theo bà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong vườn trống rỗng, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018770/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.