Bệnh mất rồi. Buồn thật đấy. Chợt nhận ra chỉ có một mình, chẳng còn ai bên cạnh. Ước j`......có ai đó ở bên......như ngày trước....
Cuối cùng, anh cũng đã nói.....
Chia tay.....
Đơn giản thật đấy......
Dù đã đoán trước đc phần nào qua những hành động kì lạ ban sáng, nhưng khi nghe chính miệng anh nói, vẫn thật sự rất shock. Trái tim cứ như đang bị ai bóp mạnh.....hàng ngàn mũi tên đâm xuyên.....rỉ máu.....
Cảm giác thật trống rỗng.....
Tất cả chỉ là một màu trắng.....
Đơn điệu.....
Buồn tẻ.....
Trên hết là tuyệt vọng......
Bị phản bội. Cảm giác này thật tệ hại. Chưa bao h thấy mình bất lực đến thế. Chưa bao h nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải nếm trải cảm giác này. Quả thật rất đau khổ.....
Mình.....
Đau vậy.....
Còn.....
Anh.....?
Vui sướng?
Thỏa chí?
Rồi cũng chỉ có mình mình là buồn thôi. Trước h cứ ảo tưởng. Mình là j` chứ? Cùng lắm chỉ như một món đồ chơi dễ lừa. Chỉ như một món đồ chơi rẻ tiền, chơi chán thì vất bỏ? Nhẫn tâm thật. Nói những lời nói làm mình tổn thương đến vậy.....Nhưng.....Vẫn ko thể hận.....Tự dưng thấy nhớ anh da diết.....Thật là ngốc mà.....
Chợt mun ôm ai đó mà khóc thật lớn. Nhưng....."ai đó" là ai?
Thanh Thanh......-vẫn luôn là cái tên đó hiện lên đầu tiên....
Nhưng.....biết làm sao đc.....mình chẳng mun làm cậu ấy lo chút nào.....Mình thực sự mun....tự lập.....mình đã ở trong sự bao bọc chặt chẽ của Thanh Thanh quá lâu rồi.....đã đến lúc thoát ra thôi.....
Trần Linh Tuyết! Cố gắng lên! Nhất định sẽ đc mà! Nước mắt thật là vô ích, phải cười chứ! Đúng vậy! Cười lên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3454952/chuong-52.html