Con bé thở dài, ko nói j`. Ánh mắt nó lại một lần nữa hướng vào một điểm bất định trên bầu trời. Rồi nó bỗng mỉm cười.....thật buồn.....Nó bắt đầu nói, nhẹ nhàng, xa xăm như ai đó chứ ko phải là nó nói. Nói về một câu chuyện của một cô bé nọ......thật buồn.....
Trên một đồng cỏ rất rộng lớn nọ, có một con bé ngồi thơ thẩn một mình, hết nhìn trời lại nhìn đất, nhìn mây, ra chiều chán nản lắm. Mà cũng phải thôi, ko chán sao đc, anh nó thì đã đi Mỹ, chị nó thì lại qua Pháp một thời gian nữa mới về.....nói chung là ko có một ai chơi với nó cả. Chán.
- Áh!- một tiếng hét vang lên làm cô bé giật mình quay lại.
Tò mò bước về phía phát ra tiếng hét lúc nãy, nó ngạc nhiên nhìn thấy một cô bé khác cũng trạc tuổi mình đang tỏ ra đau đớn lắm, có lẽ là vừa bị ngã từ cái cây to bên cạnh xuống. Ko suy nghĩ nhiều, nó vội vàng chạy đến, đỡ cô bé kia lên, lo lắng hỏi.
- Bạn ko sao chứ?
Cô bé đó ngạc nhiên quay lên nhìn nó, mắt hoe hoe đỏ, rồi bỗng cất tiếng khóc lớn làm nó giật mình bối rối.
- Ah.....Bạn sao vậy? Sao bạn lại khóc?
Cô bé kia chẳng thèm nghe nó hỏi, vẫn khóc nức nở. Bực mình quá, nó chẳng thèm nhẹ nhàng nữa mà hét lên luôn.
- BẠN CÓ IM ĐI KO HẢ?
Cô bé kia nghe nó hét lên thì giật mình, im hẳn, chẳng dám hó hé j`. Ngước mắt lên nhìn nó một cách sợ sệt, cô bé kia rụt rè nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3454943/chuong-43.html