– Tất nhiên rồi, vì đó là vợ anh!
Sau câu nói đó, tiếng xe lăn quen thuộc xuất hiện trước mắt Ngọc. Nguyên chầm chậm đẩy xe đến, ánh đèn lấp lánh của buổi tiệc phủ trên đôi vai của anh, làm bộ Tây trang đang mặc trông như hơi bạc một chút. Ngọc phải thừa nhận rằng ánh đèn ở đây quá chói, nhưng cũng không lấn át được vẻ đẹp trầm tĩnh và điềm nhiên của anh. Đôi môi mỏng bạc tình mà uy nghiêm, sống mũi cao, đặc biệt là đôi mắt tinh anh và sạch sẽ.
Anh vươn tay ra, nói nhỏ với Ngọc:
– Lại đây, anh chờ em mãi.
Rồi anh lại quay sang Thế Anh đang đứng tần ngần ở một góc vô cùng chật vật:
– Cảm ơn em đã đưa chị dâu đến đây. Vợ anh mù đường, ngơ ngơ thế này ra đường sợ bị bắt mất.
Ngọc vẫn trong cơn hoảng loạn chưa kịp phục hồi thì đã thấy tay mình đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Nguyên rồi. Anh không chỉ nắm chặt tay cô, mà còn cố ý bóp bóp để cảnh cáo.
Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, Ngọc chỉ đành gượng cười để hóa giải sự khó hiểu giữa hai người. Dì Loan hắng giọng:
– Thôi được rồi, Thế Anh vào trong kia thay quần áo đi, để mẹ đưa anh với chị vào trong. Có gì nói sau.
Trên khuôn mặt Thế Anh hiện rõ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn phải quay đi.
Đợi thế Anh đi rồi, cô mới lí nhí nói nhỏ:
– Cậu ấy là bạn học chung trường của em.
– Ừ. Nó cũng là em trai họ của anh, con trai dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487449/chuong-19.html