– Ly hôn? 
Lúc này Ngọc đang nằm trong chăn, nên hơi thở và giọng nói của cô đều bị chặn lại trong lớp vải bông giày cộp. May mà nhờ thế, nên chất giọng nghèn ngẹn của cô cũng không vang lên quá rõ ràng trong căn phòng chỉ có tiếng điều hòa và hít thở này. 
Tay của Nguyên vẫn để trên bả vai cô, mang theo hơi lạnh làm cô tỉnh táo hơn. 
– Ừm. Lúc đầu em nói điều kiện giữa chúng ta, anh có thể giúp em tạm tránh ở đây chờ Lan lớn lên, em giúp anh tránh tai mắt của người đời, hai bên đều có lợi, nhưng tính ra em thiệt hơn rất nhiều. Ly hôn, phụ nữ bao giờ cũng gặp khó khăn khi tìm người mới. 
– Cho nên anh định tính sao? 
– Anh tính, anh tính là đưa ra thời hạn hai năm. Em muốn gì anh sẽ cho em cái nấy, trong thời gian này chúng ta không giới hạn sự tự do của nhau, có thể yêu đương, nhưng không được để cho người ngoài biết được. 
Ngọc vẫn không quay lưng lại, cô chợt hỏi: 
– Nếu em đòi toàn bộ tài sản của anh thì sao? 
Nguyên nói như đinh đóng cột: 
– Em không phải là người như vậy. Ngọc à, anh biết em là người giàu tự trọng, không muốn nhận tiền bạc hay của cải. Nhưng xã hội này khắc nghiệt hơn em tưởng. 
– Được rồi, đều nghe anh hết. Anh viết đi em ký. 
Ngọc trả lời rất dứt khoát làm bàn tay của Nguyên run mạnh. Mặc dù tay anh cách người cô cả một lớp chăn dày, nhưng Nguyên vẫn thấy phần da dưới lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487445/chuong-21.html