Kể từ ngày Nguyên nói đến vấn đề rời khỏi nhà họ Võ, cuộc sống của ba người bắt đầu yên bình hẳn. Thím Thanh sẽ không thi thoảng đi qua xách mé quá đáng nữa, mà còn hăng hái giúp họ dọn dẹp nhà cửa. Ngọc không muốn nhìn thấy bộ mặt xởi lởi của bà ấy, dứt khoát rủ Nguyên ra ngoài. Cô kéo anh lên phường, đến chỗ tạm giam thăm Vân Anh.
Trải qua mấy ngày bị tạm giam, trông sắc mặt Vân Anh ảm đạm hẳn. Mái tóc lòa xòa rơi xuống cái trán bị bầm tím, Ngọc hỏi mấy anh công an ở phòng tạm giam thì mới biết mợ Hạnh đã đến đây, còn đánh Vân Anh một trận.
Mợ Hạnh là người phụ nữ thuần thôn quê ăn to nói lớn, nhưng đã sớm mất đi sự chất phác hiền lành. Bị mẹ đánh một cái như vậy, Vân Anh đau thì phải biết.
– Chị đến đây làm gì vậy, đến để chê cười tôi sao?
– Chị vừa làm bài thi giữa kỳ xong, tân sinh viên chắc cũng sắp đến lượt rồi nhỉ.
Vân Anh sững lại.
– Bữa chị thấy mợ Hạnh ở quê làm đám cưới cho anh trai em to lắm, mời cỗ mấy trăm mâm. Nếu giờ em đến dự đám cưới của nó thì vẫn kịp đấy.
– Mấy trăm mâm? – Vân Anh hỏi vặn lại, xem vẻ khá bất ngờ. – Mẹ tôi lấy đâu ra tiền mà làm đám cưới mấy trăm mâm?
– Chẳng rõ nữa. Sau khi em vào đây thì làng xóm kể hình như có người cho bà ấy tiền. Bà ấy ngay lập tức mua cho anh trai em một chiếc xe máy, và cho vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487407/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.