Linh cảm và trực giác là một thứ gì đó rất đáng sợ, ít nhất là đối với Ngọc. Hồi còn nhỏ, cô từng nằm mơ nhiều đêm dài, rằng có một người mặc váy quay lưng về phía mình, cứ từ từ đi xuống biển. Mấy ngày sau, mẹ cô mất trên bàn mổ khi sinh ra Lan, chính tay cô phải rải tro của mẹ xuống biển theo mong ước của bà lúc còn sống.
Rất nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Ngọc vẫn tự trách, tự ám thị mình. Vì cô mơ giấc mơ quái quỷ như thế nên mẹ mới rời bỏ thế gian này.
Cho đến bây giờ.
Bảo cô điên cũng được, bảo cô lo xa cũng được. Những cơn ác mộng cứ trở đi trở lại làm Ngọc không dám bỏ qua nó. Cô ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi để về nhà cũ, sau đó nhắn tin cho bà Diệp, tất nhiên chỉ nói rằng đi theo Nguyên mà thôi.
Từ bệnh viện về nhà họ Võ vừa hay chỉ mất mười lăm phút, Ngọc ngồi sau xe, hy vọng rằng có thể đến trước Nguyên.
– Chú ơi chú lái nhanh lên giúp cháu được không ạ?
– Gì thế cô, đường nội thành đấy.
– Nhanh hết sức có thể hộ cháu ạ.
Chiếc xe lao trên mặt đường nhưng có hạn độ. Dù gì đi chăng nữa tài xế cũng không thể đánh cược sinh mạng chỉ vì một người khách. Trong lúc ở trên xe, Ngọc lại gọi cho Nguyên một lần nữa, thứ cô nhận được chỉ là mấy tiếng tút tút nhạt nhẽo.
Đằng sau vòm của cây hoa ngọc lan, rốt cuộc đã thấy ngôi biệt thự của nhà họ Võ. Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487390/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.