Phạm Thiên sau cùng cũng đã hoàng hồn lại, anh ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy được đội trưởng nắm tay giúp một tay để có thể đứng lên. Phạm Thiên xua tay và ra hiệu.
"Không sao."
Vì họ đang mặc đồ bảo hộ và trang bị khí oxi nên việc giao tiếp đối với hai người họ là điều không thể, ánh mắt anh nhìn vào cầu thang dẫn lên lầu đầy bất lực. Còn đường bị lửa và thanh gỗ bao quanh, tất cả vật dụng bằng nhựa đã tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa dần bao phủ tất cả.
Anh nghĩ đến bên trong chính là ba mẹ con đang bị mắc kẹt cần chờ anh lên để cứu họ vì thế Phạm Thiên chốt hạ với Dương Thường Vũ bằng ý chí và nghị lực, tiến bước vào bên trong.
Ánh lửa lao đến như mũi tên phòng mạnh từ xa, bao phủ lớp đồ bảo hộ màu bạc, tiếng tích tách từ những đồ vật bị thiêu rụi phát ra. Làn khói đen có khả năng che khuất tầm nhìn của họ bất cứ khi nào có thể.
Anh ráng chịu đựng đi lên trên tầng trên, ngay lúc đó cũng đã có một thanh gỗ lăn xuống như muốn tông thẳng vào anh.
Cảnh quay chuyển sang bên ngoài, mọi chiến sĩ đều đang dốc toàn lực chữa cháy. Cuối cùng đám cháy cũng có vẻ nhỏ hơn sau gần nửa tiếng, nhưng vẫn còn cháy nên họ không thể lơ là cảnh giác.
Chẳng biết bên trong ra sao chỉ thấy một lúc thấy Phạm Thiên thì anh đã đi với cái chân cà nhắc, ráng lê lết thân lên trên lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-duoc-chong-nhu-y/2829268/chuong-40.html