-" Đi ngay bây giờ sao? Anh nói thật không?"
Noãn Noãn tròn mắt kinh ngạc không phải bọn họ muốn giam lỏng cô sao? Vì cớ gì lại dễ dãi mà cho cô ra khỏi đây chứ....
-" Phu nhân à rốt cuộc có đi hay không đây? Không cần nghĩ ngợi nhiều đâu, trong tủ lạnh hết đồ ăn nên tôi muốn đi mua một ít thôi, cũng không thể ăn mì mãi như thế được.
Nếu người không đi thì tôi sẽ khoá cửa nhà rồi tự đi một mình."
-"Đi, đi chứ, ...nhưng ...sẽ không có chuyện gì đó chứ, chúng ta tự ý đi như vậy?"
Đôi mắt Thẩm Uyên lạnh nhạt nhìn cô rồi lại ném sang một đôi găng tay và chiếc áo choàng bông dầy cọm màu trắng tinh.
-"Ngài Dạ mua cho cô tối hôm qua đó, bây giờ nếu đi thật nhanh rồi về thì không ai biết được đâu. Trừ phi người nói ra hay bỏ trốn thì sẽ có phiền phức đến tôi."
Noãn Noãn đón lấy và nhanh chóng khoát chiếc áo ấm áp mềm mại ấy vào người, dù cơ thể có hơi mệt mỏi nhưng nếu ra ngoài đi dạo một chút chắc sẽ không sao.
Vì cô cũng thật sự bị nhốt đến tù túng mất rồi, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội được hít chút khí trời của mùa đông se se lạnh này.
-"Chúng ta đi thôi, đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho thầy giáo."
Thẩm Uyên không nói gì chỉ ném cho cô chùm chìa khoá rồi đi ra cửa chính trước.
"Ý là kêu mình khoá cửa sao?"
-"Khẩn trương lên đi phu nhân!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-cung-tong-tai-ac-ma/3324018/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.