Đã hai hôm kể từ khi đến đây, Noãn Noãn cũng bắt đầu chán nơi này, cô đờ đẫn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mờ ảo qua khung cửa sổ nhỏ.
Cứ tưởng rằng bản thân sau khi được đi cùng hắn lần này cũng thể coi là có được một chút tự do hoặc là chí ít tự do khi luôn bên cạnh hắn.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao sự nhân từ của người đàn ông đó rồi....
Đôi mắt cô nhìn ngắm một lượt xung quanh căn phòng lạnh của cô và hắn nơi chỉ có một lò sưởi nhỏ, trống trái và áp bức đến nghẹt thở. Một chiếc tủ cao đựng quần áo, một chiếc bàn nhỏ dưới sàn,...và một bóng đèn vàng nhỏ lúc nào cũng mờ mờ ánh sáng...
Đôi mắt cô rũ xuống mà nhìn ngắm từng hạt tuyết trắng đang rơi tự do, có phải cô đang lừa chọn sai rồi...
Người đàn ông đó lúc nóng lúc lạnh, khi thì ân cần vỗ về lúc lại lạnh nhạt khó gần khiến cô không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ và cảm giác bất an trong lòng không biết chừng bản thân sẽ bị vứt bỏ lúc nào không hay....
Vì một chữ " thích" của hắn mà đồng ý mở lòng có đúng không! Nhưng không phải cô muốn ở bên cạnh hắn coi tìm cơ trả ơn sao... Nếu hắn không cần và thả cô đi lúc đó Noãn Noãn có thể vui vẻ được không?
- " Hạ Tư Noãn, ra ăn mì này!"
Giọng nói trầm của Thẩm Uyên vang lên khắp căn nhà. Anh ta đang ở phòng bếp, ngôi nhà này không quá rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-cung-tong-tai-ac-ma/3322514/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.