Đồng Ngữ Lam nhũn mềm ngồi sạp xuống giường, bên tai không ngừng văng vẳng lại những lời Sở Mạc vừa nói, hai mắt chợt loé sáng, tay day day trán, bất chợt nhớ tới chiếc tất thối mà cô lén lút bỏ vào trong túi áo vest của anh.
“Xong rồi… xong rồi… Nếu để Sở Mạc phát hiện ra thì mình sẽ chết không toàn thây mất.”
Trong lòng loé lên tia khổ sở, Đồng Ngữ Lam cắn móng tay, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại cau mày vì lo lắng.
Suốt cả đêm hôm đó, Đồng Ngữ Lam không tài nào ngủ được, cứ mỗi khi nghĩ tới từng hành động, ánh mắt của Sở Mạc khi nổi giận, lòng cô lại trồi lên tia kinh sợ, không nén được cảm xúc liền trườn người dậy.
Cô không thể ngồi yên chờ chết được!
Rón rén ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng bước tới căn phòng ngay bên cạnh, ghé sát tai bên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong đó. Chu môi thổi phù một hơi, cô lấy hết dũng khí nắm chặt lấy then cài cửa, chầm chậm mở ra, khoảng cách đủ để cô có thể luồn người qua.
Đồng Ngữ Lam nhấc chân từng bước đầy khổ sở, răng cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang phía giường, xem anh đã ngủ chưa. Trái tim trong lồng ngực trái đập thình thịch như đoàn xe lửa xình xịch chạy qua.
Cô còn chưa kịp vui mừng khi đã thành công đặt chân được tới phòng trang phục của anh, bỗng nhiên một luồng hơi lạnh choàng tới nơi cổ tay cô, nắm chặt, giây phút ấy cả người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-chi-co-the-la-anh/2581205/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.