Đêm đến, bầu trời vẩn đục những đám mây xám xịt, sấm sét đùng đùng nổi trận lôi đình, tia chớp đánh ngang giữa bầu trời đen kịt, giống như muốn xé toạc cả không gian.
Sở Mạc lê thê đứng bên cạnh cửa kính, ánh mắt âu lo nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng bên lồng ngực trái lại thình thịch lên mấy tiếng dữ dội.
Mỗi lần trời đổ cơn mưa, tâm tình anh sẽ trở nên bất ổn, không vững vàng, thậm chí là hỗn loạn.
Mỗi người đều có những góc tối riêng, bề ngoài trông anh xởi lởi khó gần nhưng thực ra nội tâm lại cực kì yếu đuối. Năm đó, mẹ anh mất vì tai nạn giao thông, một giây trước anh còn được nhìn thấy nụ cười của mẹ, một giây sau chiếc xe bán tải đã cướp đi sinh mệnh của mẹ ngay trước mắt anh, kể từ đó, anh cực kì ghét mưa, thậm chí mỗi khi mưa lớn anh thường bị ám ảnh, kí ức cũng trở nên nhiễu loạn, những cơn đau đầu bộc phát đày đoạ anh sống không bằng chết.
Anh rất muốn quên đi phần kí ức đau buồn ấy, nhưng lại chưa từng làm được, đó cũng là lí do anh thấu hận ba mình, mộ mẹ còn chưa xanh cỏ, ông đã rước người đàn bà khác vào nhà.
Tia chớp vẽ ngang một đường sáng qua khung cửa kính, Sở Mạc liền bị doạ làm cho giật mình, ngã soài xuống đất, một giây sau đó, anh liền bò nhổm sang cửa phòng bên cạnh, khó khăn nắm lấy then cài, mở cửa.
“Hạ Lăng… Cảm ơn số tiền của anh…”
Thanh âm trong trẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-chi-co-the-la-anh/2581179/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.