Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau lưng Đồng Ngữ Lam, khiến cô thức tỉnh thần trí, theo bản năng cô liền đưa mắt nhìn theo đoàn bác sĩ vừa chạy qua, nhận thấy tất cả họ đều đổ dồn vào phòng bệnh của mẹ, cô liền hốt hoảng lao như bay tới.
Cô cập rập nắm lấy then cài cửa, chớp mắt một cái, cô nóng lòng mở toang cánh cửa gỗ, một luồng sáng giọi tới, hai hàng bác sĩ rẽ sóng, tạo nên một con đường thẳng tắp. Đồng Ngữ Lam dựa theo con đường nhỏ hẹp ấy đi đến bên cạnh giường bệnh, rưng rưng xúc động nhìn sâu vào đôi mắt lờ mờ của mẹ, khoé mắt cô đỏ hoe.
“Mẹ… cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi…”
Quỳ sạp xuống trước giường, hai hàng nước mắt cô tuôn rơi như mưa, cổ họng ứ nghẹn mãi mới thốt được nên câu.
Từ Di Linh nền nã mỉm cười, làn môi thâm sạm từ từ cong lên, ánh mắt ấm áp nhìn Đồng Ngữ Lam không rời, một giọt nước mắt hạnh phúc bất giác rơi xuống. Bàn tay bà nâng lên không trung, chầm chậm di chuyển tới đôi gò má tái nhợt của cô, âu yếm vuốt ve, rồi run rẩy sà tới lau đi giọt lệ đọng lại nơi khoé mi hoe đỏ.
Trong lòng Đồng Ngữ Lam thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, môi mỉm cười mà nước mắt cứ tuôn rơi, không cách gì ngừng lại được.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp giọi lên khuôn mặt thanh thuần như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Đồng Ngữ Lam qua rèm cửa tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-chi-co-the-la-anh/2581176/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.