- Cũng 5h chiều rồi, ngắm hoàng hôn không?
- Được đó, mà ngắm ở đâu sẽ đẹp nhất
- Trên núi, hoàng hôn trên đó là đẹp tuyệt!
- Vậy lên núi đi
Tuệ Lâm chạy 1 mạch lên 1 ngôi chùa, dừng xe ở đó nó nói
- Lên lưng em đi, em cổng cô lên. Ở đây đường bậc thang khó đi lắm, phía trên lại có đá dễ trơn trượt lắm...
- Ờ...
Khánh Băng lên lưng nó cái cảm giác ấm áp ấy lại trở về, nó bước lên từng bậc 1 cách nặng nề vì chân bỗng dưng hơi đau mà còn thêm cỗng cái người ấy trên lưng làm nó loạng choạng nhưng vẫn cố gắng đi đến nơi... nhưng đến khi gần đến nó khụy chân xuống tại chỗ, mặt xanh mét, mồ hôi nhể nhại, mắt thì không thấy gì cô hốt hoảng, lo lắng hỏi nó dồn dập
- Nè, em bị sao vậy, em bị gì vậy, sao mà mặc mày tái mét vậy hả?
- Em... em không sao...(Tuệ Lâm cố gắng mỉm cười)
- Không sao gì mà không sao, em bị gì vậy hả (lúc này cô hốt hoảng hơn)
Tuệ Lâm mệt mỏi mắt dần dần nhắm lại đến khi xung quanh nó toàn màu đen mà vẫn nghe được tiếng Khánh Băng lo lắng và nắm tay nó thật chặt. Đến khi nó mở mắt ra thì đang ở bệnh viện, kế bên nó là cô đang ngủ gật trên giường tay vẫn còn nắm chặt tay nó, nó ngắm nhìn cái khuôn mặt thiên thần của cô khi đang ngủ thật bình yên và ấm áp mà không nở đánh thức cô dậy nó bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Cánh cửa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994577/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.