Sáng..
Trưa..
Chiều..
Tối..
Thời gian vừa nhanh vừa chậm, cô lặng ngồi trên giường, lâu lâu lại rời đi ra bên ngoài ngắm cây Ưu Tư đang dần lụi tàn.
Cánh hoa mỏng manh rơi trong gió khiến lòng sầu thêm sầu.
Trái tim nơi ẩn sâu đó thật đau đớn, nó không bật ra ngoài như thường lệ bằng những giọt nước mắt mà thay vào đó là nỗi chà xát dai dẳng.
"Tất cả mọi chuyện bắt nguồn từ hiểu lầm"
Đó là câu nói mà Cảnh Tuấn bỏ lại trước khi rời đi. Là hàm ý gì?
Nhưng nó cũng không thể phủ định được lời nói khinh bỉ kia trong đêm tối đang âm thầm hành hạ tâm trí cô. "Cô không phải vợ hắn"
Mọi chuyện chẳng thể đâu ra đâu, chỉ làm con người ta thêm phần rối trí.
Rầm!!
Ngọc giật mình xoay người lại.
Tiếng động phát ra từ phòng Chàng Mặt Nạ. Anh ta có chuyện gì sao?
Cô vội vàng chạy lên lầu, thì dừng lại. Bởi vì cô nghe được một tiếng nói "... không dễ cho ngươi chết". Ngọc thừa biết đó là giọng ai. Nhưng đối với người hiền dịu, nhẹ nhàng mà lại thốt ra những câu đó thật không hợp.
Ngọc suy nghĩ một chút, vừa hay một cơn gió ngang qua khiến cánh cửa hé ra một khe nhỏ. Luồng ánh sáng trong phòng vừa đủ để cô có thể nhìn vào trong.
Cô đưa mắt lại gần. Đối diện là chiếc giường trắng với chiếc chăn vứt một nửa xuống đất. Hơi nhích đầu một chút. Một bóng lưng rộng đang đứng nơi cửa. Một vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3207007/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.