Cánh cổng của tòa lâu đài tự động mở đón vị khánh râu tóc trắng, nhìn thoạt qua chỉ là một lão già nua, nhưng kĩ một chút là bậc cao cao tại thượng, khí chất mang một vẻ trần tục. Khí chất này đối lập hoàn toàn với sự ma mị cùng hắc ám ở nơi đây. Không hề có một chút hài hòa gì.
Một tên linh hồn tới trước mặt ông, cung kính cúi chào, giờ tay mời:"Mời Thần Thời Gian!"
Ông thần mặt nhăn nhúm, chiếc mũi khịt khịt ngửi ngửi mùi, lại đảo mắt quanh về tòa lâu đài, rồi lại lắc đầu. Kiểu này sắp có chuyện gì đây? Lão đã già cả rồi mà còn không tha nữa.
Ông thần phất ống tay áo vẽ trên không trung hai đường cong rồi đi vào trong.
Cạch! Chiếc cửa phòng ngủ mở ra. Trên chiếc giường kia là một nam nhân đang nằm, khuôn mặt bơ phờ nhợt nhạt lại trong trạng thái hôn mê. Bên cạnh là vị Thần Chết trông nom bệnh tình, nhìn qua là biết thuộc hạ Cảnh Tuấn rồi. Chắc lại muốn ta xem quá khứ của tên này chứ gì.
"Ông đoán đúng rồi đó!" Hắc Vỹ cất lời, mắt không hề nhìn lão Thần khiến lão ta rợn cả da gà.
"Nhưng..." trời ạ vị thần Chết ơi, người đã đập mất chiếc gương thời gian của ta rồi.
"Ta không cần biết người phải cho ta thấy quá khứ của Cảnh Tuấn, nếu không đừng trách ta độc ác"
Lão Thần nheo mắt, nhăn trán, miệng hả, khuôn mặt của sự hốt hoảng, bất phục, sợ sệt đã rõ mồn một trên khuôn mặt. Nhưng vị Thần Chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3207005/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.