Tâm tình hắn thật sự bây giờ không tốt. Đây là lần thứ hai hắn tự trách bản thân và cảm thấy vô lực.
Lần thứ nhất, lạc mất cô, không làm được gì, không bảo vệ được cô, khiến cô sống cơ cực khốn khó.
Lần thứ hai, lại lạc mất cô, lại không làm được gì, chỉ biết đặt câu hỏi "biết cô ở chốn nao?"
Ta trở thành kẻ vô dụng rồi!
Hắn nhếch mép cười, cười bản thân chính mình.
"Thần Chết" một giọng nói khàn đặc vang lên từ sau gọi lại. Ngài dừng bước nhưng không xoay người.
"Chuyện gì?" Dường như ngài biết là ai nên hỏi chuyện.
Lão già râu tóc bạc phơ phúc hậu tay chống gậy đi đến. Bên hông có treo cuộn len màu đỏ. Không khó để nhận biết đây là vị Thần Hạnh Phúc, người ban phát tình yêu cho chúng sinh và cũng là người chủ trì buổi lễ cưới của hắn.
"Sợi chỉ tơ se duyên của hai người..."
"Câm!" Ngài tức giận chen ngang.
Dứt lời ngài hòa vào không khí biến mất.
Để lại Lão Thần Hạnh Phúc trông đó mà lắc đầu. Tay đem sợ tơ đỏ ra ngắm nghía, một bên là sợ tơ ngày một dày, một bên sợi tơ ngày một mỏng. Chỗ thắt nút giữa hai sợ dây, có phần bị tước đi.
Người buông, người giữ
Người càng buông, người càng giữ.
Xuôi theo thời gian, tất kết quả sẽ rõ.
Lần này Thần Chết gặp đại nạn lớn. Mong ngài vượt qua!
~~~~~~~~~
Ngọc nằm trong phòng, đôi mắt có chút buồn buồn lướt nhìn trên trần nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206993/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.