Trong thư phòng.
Từ bên trong có thể nhìn thấy bầu trời đang nhuốm một màu đỏ thẫm. Gió bắt đầu nổi lên từng cơn xoáy nhỏ cuốn những chiếc lá úa bay trên không. Xa xa mặt trăng đỏ khuyết sắt bén như chiếc lưỡi liềm của vị thần trong truyền thuyết. Chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ làm con người ta một phen hồn phách bay loạn.
Rầm! Tiếng sấm nổi lên kéo theo vài tia chớp đỏ xẹt qua. Chúng ta có thể đặt câu hỏi: Trời đang sắp mưa hay đang nổi giận thay ai?
Hắn ngồi đó, đưa ánh mắt chết chóc nhìn qua lớp kính trong suốt 5 tiếng đồng hồ, cứ thờ thẫn, bất động, tiêu cự chỉ dừng tại một điểm.
Có người gõ cửa bước vào.
"Vỹ à! Ta không kiếm được con bé" Diêm Vương cũng chỉ biết lắc đầu, quả thật tìm kiếm linh khí đó thật khó khăn, bởi lẽ có người muốn giấu nó đi.
Hắc Vỹ yên lặng.
Điều đó khiến Diêm Vương thở dài "Ta sẽ cố gắng tìm kiếm một lần nữa, đừng đau lòng quá!" Nói xong Diêm Vương lui ra ngoài. Để lại khoảng lặng im cho hắn, tính khi của đứa cháu này cả ngàn năm rồi nhưng có đôi chút người chú họ này vẫn không rõ. Thôi thì cứ để nó tự điều chế tâm tình nếu không e là địa giới này sẽ bị hỗn loạn mất.
Chiều. tối. Hắn vẫn ngồi yên với tư thế đó, ánh mắt, trạng thái vẫn như vậy. Có lẽ là đang kiềm chế cơn giận dữ trong người. Hắn e nếu không sẽ đại loạn. Đến khuya. Bầu trời chuyển nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206991/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.