Cô từ từ quay ra đằng sau...
Tâm cô lay động - đó là cảm giác sợ hãi...
Và...
Không ai cả...
Ở đây không có ai...
Nhưng...
Bên tai ai đó đang thì thầm vào tai cô, không phải là lời nói mà là khí lạnh, nó rất buốt gây xảm giác tê rần.
Cô từ từ quay mặt lại vị trí ban đầu.
"Á" có té trên sàn cùng tiếng hét vang khắp góc hầm, đôi mắt trân trân hướng thẳng phía trước.
Nó! Là nó!
Linh hồn ma quỷ của cô gái máu me xuất hiện. Tứ chi của cô ta bám dính trên tủ rượu.
Cô gái xỏa tóc lòa xòa dài tới chân, tóc bê bết máu bám trên cơ thể chằng chịt vết rạch cắt sâu. Mặc trên người bộ đồng phục quen thuộc - vâng, đó là đồng phục trường cô.
Ngọc hoảng hốt, cơ thể theo phản xạ giật lùi ra sau, chân cô tê cứng, sợ đến mức không thể đứng lên chạy khỏi đây.
Dòng máu đỏ kè của cô gái chảy xuống sàn nhà mỗi ngày một nhiều.
Cô gái ngất mặt lên, khuôn mặt trắng toát, đôi lòng đen vô hồn, cái cổ ngoạt nghẽo lắc qua lắc lại, lộ ra dấu dây thừng. Cô ta nhỏe miệng cười, nhỏe ra hàm răng đen xì đầy máu rồi từng bước bò đến chỗ Ngọc. "Haha... bạn cũ của mày đây".
Ngọc lùi từng bước lại giật mình nhìn về cô gái đó. Ngọc nhìn chằm chằm vào cô gái, hai dòng suy nghĩ chạy qua khiến cô lắc đầu.
Không thể! Linh hồn thật sự là Thu Hà!?. Không phải, vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206983/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.