"Cô Trần, cô trần. Lay cô ấy dạy" một giọng đàn ông nghiêm nghị đang hạ xuống. Nhưng không phải giọng của hắn.
Cô mơ màng thức tỉnh trong giấc ngủ. Mùi hương hoan ái vẫn còn luẩn quẩn đâu đây khiến mặt cô hơi ửng.
Cô mở mắt, thấy hai người đàn ông đang cúi chào nghiên người về phía cô. Chợt cô giật mình ngồi dậy, hạ thân đau nhức đó là điều không thể tránh khỏi, ai bảo hôm qua hắn bị điên.
Cô nhìn xuống người mình, rồi thở phào nhẹ nhõm. May quá! Cô có mặc đồ. Mà... hắn mặc đồ giúp cô sao?
"Ngài Vỹ đã đi làm sớm" Như hiểu điều gì tên đàn ông trước mặt lên tiếng.
Hắn đi làm rồi. Ừ thật vui và cũng thật khó chịu. Cô bật cười. Cười vì bản thân mình không biết đang vui cái gì. Vui vì hắn không có ở đây để hành hạ cô, hay vui vì hắn đã vắng mặt bên Thu Huyền.
Cô đặt chân xuống nền đất lạnh, lạnh đến mức đôi chân cô run run tê cứng. Cô cố gắng chống tay lên gường để đứng dậy, nhưng chốc lát đã té. Môi khẽ rên lên vì hạ thân va đập mạnh.
Tên người hầu tiếp lời:" Bây giờ cô có thể đi làm việc. Còn khá nhiều." Gương mặt trẻ có chút lo lắng nhìn về cô. Dù là có cố gắng đi chăng nữa, sống với ngài cả ngàn năm rồi, hắn cũng thừa biết ngài mà giận thì sẽ xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là dính dáng tới vị tiểu thư còn sống này.
Một tên người hầu nam tiến tới định đỡ cô lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206982/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.