Thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, những ký ức tươi đẹp nhất, những nụ cười hồn nhiên đều phai nhòa theo tháng năm, theo từng ngày từng tháng. Thế nhưng có một thứ mà thời gian vẫn không thể xóa nhòa được, đó chính là thứ tình cảm chân thành giữa người và người. Đặc biệt là tình yêu chân thành, rất khó có thể xóa bỏ. Tình yêu ấy tựa hồ như khắc sâu vào cốt tủy của con người, cũng vì vậy mà nó không bao giờ bị thời gian lãng quên.
Tôi đã từng hứa cả đời này sẽ yêu anh, chỉ yêu mình anh. Và bây giờ tôi vẫn giữ nguyên lời hứa ấy. Tôi vẫn chỉ yêu có mình anh, vẫn tự nhủ mình rằng một ngày nào đó anh sẽ quay lại. Anh bắt tôi hứa, tôi cũng đã hứa. Từng sau khi anh rời đi, tôi vẫn tự mình tuân thủ lời hứa. Chưa từng yêu ai khác ngoài anh. Thế nhưng tại sao anh vẫn chưa về bên tôi. Tôi có thể đợi thêm một năm nữa, hai năm hay ba năm đều không phải vấn đề gì cả, thế nhưng cái quan trọng nhất là khi tôi chết rồi lấy gì mà đợi anh?
Tôi vì anh mà bỏ cả gia đình không màng quan tâm. Vì anh mà trở thành một kẻ lang thang đứng phát tờ rơi ngoài đường. Vì anh mà trở thành một kẻ ngoài đời, thế nhưng anh ơi, bao giờ anh mới quay lại đây? Bao giờ anh mới về đây bên tôi?Tôi có thể chờ đợi anh, nhưng thời gian lại không thể chờ đợi anh. Thời gian sẽ khiến tôi ngày một già đi, vậy khi ấy tôi còn có thể đợi anh không?