Vì có tài xế riêng nên việc đưa Phong về cũng không có gì là khó khăn lắm đối với tôi. Suốt chặng đường đi càng chạy, tôi lại càng có cảm giác con đường này dài hơn mọi khi thì phải.Tại sao vẫn là con đường ấy, vẫn là lối đi ấy,sao tôi lại có cảm giác lâu đến thế,cái không khí trong xe lúc này ngột ngạt đến khó thở,im lặng đến một cách đáng sợ.Thực sự rất khó hiểu thường thì những người say thì cứ hành động,nói năng,cử chỉ thế này thế kia.Đằng này Phong cứ im lặng đến phát sợ luôn ik, cái cảm giác lạnh lùng cứ ngỡ như lần đầu gặp mặt tại căn biệt thự.Lúc chiều còn nhẹ nhàng đến thế,vừa nãy cái từ "vợ" cũng rất nhẹ nhàng biết bao nhiêu.Sao bây giờ lại lạnh lùng đến thế. Hoành Vũ Phong rốt cuộc anh là người thế nào???.Cuối cùng thì cũng đến nhà rồi tôi nhẹ lòng hơn hẵn.Thế là tôi dịu Phong về phòng. Căn phòng ấy có lẽ đây lần đâu tôi đặt chân vào, mọi thứ sắp xếp một gọn gàng tinh tế ik như con người của anh vậy. Tôi dìu anh đến giường nhẹ nhàng ân cần hỏi anh
- Anh có khát nước không??
Một câu hỏi phát ra từ miệng của anh có vẻ rất giận dữ
- Tại sao??
Tôi dường như cũng không biết chuyện gì đang xảy ra "Tại sao " là sao cơ chứ!!!!
- Em thích Quốc Anh hả??
- Tại sao anh lại hỏi như thế??
Trong đầu tôi lúc này cứ bấn loạn hết cả lên câu hỏi của Phong thất sự rất sốc đối với tôi.Chả lẽ anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.