Một chút im lặng khi nghe câu hỏi ấy,diễn ra trong căn phòng ấy, giường như mọi vạn vật xung quanh ngừng hoạt động ngay lúc này, thời gian cứ dần dần chết lặng mọi thứ xung quanh ngay lúc này đây, chỉ tồn tại hai cái tên Hoành Vũ Phong,Nhã Nhã nhìn nhau không nói không rằng cứ nhìn và nhìn.Tôi thì chờ câu trả ấy đến phát điên lên, mõi mòn, trái tim mỗi lúc cứ bóp chặt lại tôi thực sự rất sợ, sợ rằng khi nghe được câu trả lời ấy, câu nói thật sự phũ phàng ấy, tôi lại một lần nữa tổn thương.Nhưng len lõi đâu đây trong tôi là một sự chờ đợi, một sự khao khát có anh đến tột điểm.Giữa cái đất trời rộng lớn này tôi không có nỗi một con người quan tâm, mọi thứ trước kia khi chưa chung sống cùng anh thế giời lúc này chỉ xoay đi xoay lại ở một căn bếp thật lạnh lẽo,với vô ngàn nỗi nhớ điên cuồng, với bao nhiêu sự ghẻ lạnh của bố mẹ nuôi với bao nhiêu nỗi đau bị đánh đập sĩ vã ấy,cái cảm giác cô độc ấy thật sự quá đáng sợ. Thà rằng ta không vương vấn tình cảm một ai thì cuộc sống ấy sẻ vơi bớt đi phần nào.Nhưng mà chỉ là một cái gặp gỡ thôi, chỉ là một ánh nhìn thôi sao tôi yêu anh nhiều đến như thế cơ chứ. Từ khi tôi bắt đầu chung sống dưới một mái nhà cùng anh dù biết rằng anh lạnh nhạt với tôi lúc gặp gỡ, nhưng mà cũng có những lúc nhẹ nhàng với tôi, bắt chuyện với tôi thực sự phải nói hạnh phúc lấn át hết tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978870/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.