Thực sự lúc này đây cô đang rất sợ, khuôn mặt ấy đỏ bửng hết cả lên trên trán đổ rất nhiều mô hôi hạt, tay chân cứ run hết cả lên.Cô biết rằng như thế này thì không đúng cho lắm khi đã đồng ý với anh tối nay có thể tiến xa hơn.Nhưng mà cái cảm giác lúc này cứ bấn loạn hết cả lên vừa lo,vừa sợ thấy tôi mặt có chút biến sắc anh không còn trêu đồ chọc ghẹo tôi nữa. Thay vào đó anh ân cần nhẹ nhàng hỏi tôi
- Em không sao chứ???
- Em chỉ hơi sợ hơi lo lắng 1 tí.
Hoành Vũ Phong giường như ngầm hiểu rằng Nhã Nhã muốn dừng lại.Nếu anh ấy vẫn cố tiếp tục thì có lẽ Nhã Nhã sẻ ngất vì sợ mất.
- Vậy em mặc áo vào đi anh sẻ không làm gì em đâu.
Cô bất ngờ khi anh lo lắng cho cô vì biết cô sợ.Nhưng mà anh quên mất một điều vừa nãy chiếc áo lót đã bị anh xé toạc mà chỉ còn một chiếc áo mỏng manh.Dường như bầu ngực tròn trĩnh kia cứ nhô lên như hai đồi núi kèm theo hai viên đạn chính giữa hai bên. Mà thôi kệ chứ biết làm sao giờ.Thực ra không phải anh vô tình không nhớ chiếc áo kia bị xé nát chỉ là anh cố tình làm như vậy ấy chứ!!tuy không làm được gì đêm nay nhưng mà cũng có thể ngắm nó mà.Thực sự lúc này đây chính anh gây ra cũng chính anh hại anh.Nhìn vào cô ngày lúc này đây dường như phía dưới bên trong lớp quần kia cứ có cái gì ***** **** hết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978861/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.