Tối hôm qua là cái cảm giác hạnh phúc đến vở òa như còn động lại đâu đây một mùi hương quen thuộc của anh.Chợt tỉnh giấc trong một khung cảnh, trong một cái căn phòng mà chưa bao giờ tôi nghĩ hay mơ tưởng đến. Cái cảm giác êm ấm,ấm áp đến lạ thường khác hẳn cái cảm giác trong căn phòng lạnh lẽo kia mỗi khi tỉnh giấc. Tỉnh dậy tôi thấy mình nằm một mình trên chiếc giường rộng rãi với bộ ra trắng xóa.Sao cứ có cái cảm giác lạc lõng đến thế cơ chứ!!! thầm hỏi anh đã dậy từ lúc nào? sao anh không thức cô dậy cùng cơ chứ? chả lẽ những hành động tối hôm qua anh ân ái với cô chỉ nhất thời hồ đồ do men rượu thôi sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ rối ren cả lên càng suy nghĩ thì lại càng buồn càng sợ, sợ rằng anh vẫn sẻ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt với cô,rồi cô lại tiếp tục cô đơn một mình trong căn phòng lạnh lẽo kia. Bây giờ nếu gặp anh thì cô phải cư xử như thế nào đây??Vẫn tiệp tục thái độ như mọi ngày hay là ngọt ngào với anh đây.Không biết từ bao giờ sinh ra cái thói suy nghĩ nhiều đến thế chắc có lẽ nó bắt đầu từ khi cô chung sống với anh.Thôi kệ đi chuyện gì đến thì nó sẻ đến trước mắt thì gặp anh xem cứ xử thế nào rối tính tiếp.
Nhã Nhã liền vội vàng vệ sinh rồi xuống lầu ăn sáng. Sáng này không biết từ khi nào Hoành Vũ Phong đã đến công ty từ sớm.Trong ngôi nhà ngay lúc này chỉ còn cô và dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978859/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.