Lảo đảo tìm chìa khóa mở cửa, tôi suýt nữa thì ngã lăn ra hành lang, miệng vẫn không khép được nụ cười khinh bỉ dành cho chính mình. Bỗng có bóng người xuất hiện, tôi bật ra thành tiếng.
– Anh về rồi à, tưởng sau đêm đó anh mất tích luôn rồi. À à, anh là ai, là Phong đại thiếu gia cơ mà, đâu vì hạng như tôi mà suy nghĩ. Cút đi! Tôi muốn ở một mình!
Lè nhè đúng chất say rượu, tôi phẩy phẩy tay đuổi kẻ đó đi rồi nhanh chóng mở cửa vào nhà. Vừa vào đến nơi, tôi ngã vật ra nền nhà. Chà, hôm nay sàn nhà cũng thật lạnh.
Đèn bật sáng. Tôi che mắt, làu bàu tiếp.
– Bảo anh cút cơ mà.
Qua khe hở ngón tay, tôi lờ mờ thấy được người đang đứng phía trước. Không phải Phong! Là ai? Mái tóc hơi rối, đôi mắt đen thẳm, cái mũi mà tôi từng trêu là mũi cà chua, đôi môi ấy…Quen quá, ai, ai được nhỉ…
Người đó cúi xuống, định kéo tôi dậy, nhưng tôi nhanh chóng giật lùi lại tránh né.
– Đừng, đừng động vào em!
Tôi co lại như con thú dính mưa, hoảng loạn lắc đầu. Đó là anh.
– Dưới đó lạnh, em đứng dậy đi rồi mình nói chuyện sau.
– Không còn gì nữa, không còn gì nữa từ lâu rồi mà, anh về đi….
Anh vẫn không từ bỏ, cố gắng chạm vào tôi, nhưng tôi càng co vào hơn, tôi không muốn anh chạm vào mình.
– Đừng, bẩn lắm…bẩn lắm….em bẩn lắm…đừng động vào em…
Đôi tay anh dừng giữa khoảng không, một lúc thật lâu sau anh ngồi xuống đối diện tôi.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-xin-loi-vi-van-o-day/6946/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.