Nếu như sự xuất hiện của em đối với anh chỉ là một gánh nặng, vậy em sẽ tình nguyện ra đi, trả lại cho anh hết thảy tự do. Nếu như sự chờ đợi của em đối với anh chỉ là một phiền toái, như vậy em sẽ tình nguyện kết thúc hết thảy, cho dù ôm trong lòng nỗi đau đớn cũng quyết phải lìa xa. Yêu anh, lẽ nào là sai trái? Yêu anh, thứ duy nhất em nhận lại được chỉ có sự tổn thương. Phải làm như thế nào đây? Cậu đã yêu anh nhiều đến thế, coi anh là cả sinh mạng. Nếu như anh chán ghét cậu, vậy cậu làm sao mà có thể không đau lòng? Cậu đã hi vọng rất nhiều, đã gửi gắm vào tương lai rất nhiều, nhưng tất cả lại hóa thành phiền toái cho anh, như vậy xứng đáng sao?
Cậu yêu anh, mấy năm chờ đợi đến ngày anh quay trở lại, suốt mấy năm lặng lẽ chờ đợi trong nỗi cô đơn. Cuối cùng, thời gian giống như một cơn gió, đi mãi, hết thảy những kí ức đều không thể quay về. Người vô tình, lòng ai quặn thắt? Nhớ mãi những tháng ngày xa xôi? Nơi đây còn ai chờ ai? Nơi đây còn ai nhớ ai? Càng đau lòng, lại càng bi ai. Càng đau lòng, lại càng khổ sở. Càng đau lòng, lại càng tổn thương. Kết thúc, anh và em, có thể là nhân duyên, hay chỉ là nghiệt duyên?