Thiên càng ngày càng buồn chán. Anh bỏ học, liên tục ở nhà uống rượu. Liễu liên tục tránh mặt anh, coi anh như thứ vô hình khi gặp mặt. Anh đâu có làm gì sai! Sự cô độc bao trùm lấy căn phòng toàn mùi rượu men, nồng cả mùi mốc.
Khắc đưa cơm cho anh. Người em cật lực ấy, đau lòng nhìn người anh từng là kẻ theo chân vị sát thủ lừng danh ngày nào, giờ đây, chỉ là kẻ nghiện ngập đầy hơi men, gầy như xác ve khô. Không thể chịu được nữa, Khắc lao vào, đẩy ngã Thiên xuống giường. Anh ngồi đè lên, tay nắm thành quyền, đấm cật lực vào mặt Thiên.
-Anh tỉnh ngay! Anh xem, anh đã trở thành cái quỷ gì đây! Một kẻ đã chết! Chết vì tình!
-Không có Liễu...
-Thì đã làm sao? Đi cướp lại cô ấy đi! Kể cả không được, anh vẫn có thể cùng cô ấy trở thành sát thủ hàng đầu!
Thiên sực tỉnh. Anh ngơ ngác nhìn lại phòng mình. Căn phòng hôi hám, bẩn thỉu. Người em trai anh luôn yêu quý lại đang rưng rưng nước mắt, chực gào khóc. Anh thấy mình thật đáng thương. Anh tự phỉ nhổ mình, khinh bỉ chính mình.
-Kệ anh đấy!
Khắc lao ra khỏi phòng. Thiên chợt thấy khay đồ ăn để trên bàn. Anh tiến đến, bật đèn lên. Cầm lấy miếng thịt, anh đưa lên miệng. Và ăn nó vô cùng ngon lành.
...
-Liễu! Anh cần nói với anh một chuyện.
Thiên đặt tay lên vai Liễu. Cô quay lại, ánh mắt chứa đầy sự đề phòng. Nhưng nhìn đến Thiên, cô lập tức ngạc nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-von-da-la-cua-toi-chay-lam-gi-cho-met/1983702/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.