Tách tách tách
Trời chuyển mây đen mờ mịt, những hạt mưa nặng trĩu trút xuống mặt đất. Lúc này một dáng người thanh mảnh ngồi cạnh piano, cất giọng hát vang dội khắp gian phòng, "Gặp chàng, yêu chàng ta không hối hận
Chỉ có thể hối hận vì chúng ta đã gặp nhau quá trễ
Yêu chàng ta yêu chàng
Nhưng thời gian giữa chúng ta không cho phép
Người bên cạnh họ không thể chịu tổn thương
Thiếp xin lỗi thiếp không thể làm khác
Tình yêu đến với nhau quá muộn, chúng ta không thể làm khác
Có trách thì trách ông trời
Chúng ta sinh ra đã mang số mệnh có duyên không phận
Biết rằng trái tim ta quá yếu đuối không thể nắm chặt tay chàng
Thiếp xin lỗi...
Ngàn năm một kiếp một cuộc tình
Yêu chàng kiếp kiếp chết không ngui"
"Rất tốt dù chỉ là bài tôi mới sáng tác ra nhưng cô đã tiếp thu rất nhanh" miệng không ngớt lời khen ngợi, Từ Cảnh Nhiên nâng tay tặng cô một tiếng để động viên. Bài này của anh thuộc về thể loại nhạc Trung Quốc. Vì anh và cô đều là người Trung Quốc nên khá yêu thích các thể loại ở nước này
"Chúng ta đang ở Hàn Quốc đó chủ tịch Từ, anh hôm lại bệnh à?" tim đập liên hồi, cổ họng hơi khàn cũng chỉ bởi những nốt cao khó hát. Tôi từng hát qua rất nhiều bài nốt cao nhưng mỗi bài anh ta là cao ngất nếu không phải tôi từng hát qua mấy dòng nhạc thế này thì định sẽ ngất đi
"Không sao bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vi-ai-ma-thay-doi/2311623/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.