"Anh không ngốc sao? Thật sự là rất ngốc mà" cô khẽ cười, đôi mi cong thành một vòng cung đáng yêu
"Tuỳ cô nghĩ" anh cũng cười nhìn cô, rồi nắm tay cô bước vào trong
Tiếng nhạc du dương trong bầu không khí lãnh đạm, nhà hàng này có vẻ không được đông khách, đến một bóng người cũng không có. Hôm nay Từ Cảnh Nhiên mặc áo sơ mi trắng lại ga lăng kéo ghế cho cô, ánh nến lung linh thật sự nhìn rất thích, "Từ Cảnh Nhiên tôi đi vệ sinh một lát" gọi đồ ăn xong tôi định sẽ đi rửa tay, thời tiết không tốt tay mau bị khô, cảm thấy khó chịu
"Được" ánh mắt dịu dàng, toả độ ấm đáng khen. Đôi mắt đó làm cô nhớ đến buổi sáng debut, đôi đồng tử đen tôn quý lại ẩn dật sâu xa, nếu điện thoại có thể quay được cặp mắt anh ta lúc đó cô cũng muốn thử qua một lần để xem nó thế nào
...
"Này chàng trai đó rất đẹp trai phải không?" cô gái tha son miệng không ngừng khen ngợi
"Tôi thấy cô gái đó thật hạnh phúc, anh ta đã bao chọn cái nhà hàng to đùng với giá trên trời mà vẫn bình thản như vậy, quả là người làm ăn" cô nàng chỉnh tóc mái ghen tị phát hờn với Tuyết Mạn
Tôi đứng ngoài nhà vệ sinh nữ, hai giọng nói vọng ra. Hai người này chắc hẳn là đang nói đến tôi, nếu không phải thì là ai nữa, "Này hai cô" tôi đẩy cửa bước vào, giọng điệu có chút tò mò
...
"Cô làm gì lâu vậy?" Từ Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vi-ai-ma-thay-doi/2311620/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.