Cả đám ăn uống xong kéo nhau sang quán karaoke gần đó ca hát.
Vì hôm nay là sinh nhật của Quý Phỉ nên mọi người reo hò bảo cô ta trình diễn một bài mở màn. Quý Phỉ liếc nhìn Lục Chấp, anh hờ hững ngồi tựa người vào sofa chơi game trên điện thoại.
Quý Phỉ đứng dậy chọn ca khúc, sau một thoáng ngập ngừng bấm ‘May mắn bé nhỏ’.
(*‘May mắn bé nhỏ’ của Điền Phức Chân https://www.youtube.com/watch?v=n8ORKuh10MI)
Cầm lấy micro, cô ta bắt đầu cất giọng…
“… vì sao em không nhận ra, gặp được anh
là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này
hay do lúc đó em chỉ biết cười ngô nghê rồi bật khóc
mải đuổi theo những ngôi sao băng trên bầu trời
rồi cứ thế quên đi mất
người bất chấp gió mưa âm thầm bảo vệ em khắp mọi nẻo đường…”
Trần Đông Thụ ‘hơ’ một tiếng: “Chẹp chẹp, sao tớ cảm thấy bài hát này có thâm ý gì đấy nhỉ?” Hắn nháy mắt ra hiệu với Lục Chấp, vẻ mặt Lục Chấp không mảy may thay đổi, ánh đèn xoay đa sắc chạy cảm ứng theo nhạc quét chớp tắt loang lổ bốn phía rọi lên đường nét góc cạnh anh tuấn trên gương mặt anh, mái tóc đen rơi lòa xòa trước trán.
Trần Đông Thụ tự tìm mất mặt, nhưng cái miệng nhiều chuyện không nhịn được tiếp tục xí xào nhận xét: “Giọng hát của Quý Phỉ cũng khá dễ nghe, vừa mềm mại ngọt ngào lại yêu kiều, nghe thấy xương cũng muốn nhũn, không tin cậu nhìn Xuyên Tử xem, có phải nghe đến mức mặt nghệt ra ngu còn hơn kẻ ngớ ngẩn.”
Hắn tự nói tự ‘phốc’ cười ha hả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/42112/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.