Rốt cục ông cụ Lục cũng đi vào thăm Lục Chấp. 
Thiếu niên nằm trên giường im lặng đắm chìm trong kí ức, nghe thấy tiếng dộng đưa mắt nhìn sang, trong nhất thời hai người không ai nói gì. 
Qua một hồi lâu. Lục Khải Hoa ho khan một tiếng: "Tỉnh lại là tốt rồi, đừng xúc động như thế nữa" 
Thiếu niên tựa hồ lạnh lùng nhếch môi. 
Suy cho cùng Lục Khải Hoa không phải là Lục Minh Giang, sẽ không vì thái độ của Lục Chấp mà nổi trận lôi đình. 
"Con biết ta kỳ vọng vào con nhừng nào, chuyện lần này ta cũng có phần quá đáng, nhưng bao nhiêu năm qua, con chưa từng một lần đặt Lục gia trong lòng. Ông lão ta không còn sống được mấy năm nữa, nếu ta chết mà con vẫn chưa có năng lực bảo vệ Lục gia, vậy thì không chỉ có con mà cả Lục gia đều chấm hết". 
Lục Chấp trầm mặc lắng nghe, không ngắt ngang lời ông ấy, đợi Lục Khải Hoa nói xong mới lên tiếng :" Vậy nên ông cho rằng, chỉ có mất đi cô ấy, tôi mới có thể trở nên mạnh mẽ?" 
Mới không có điểm yếu để người ta uy hiếp 
Lục Khải Hoa cảm thấy ngữ điệu của anh không giống với bình thường, khẽ nhíu mày 
"Lục Chấp con con đang nói chuyện với ai vậy?" 
"Ông ra ngoài đi" Lục Chấp nhắm mắt lại: "Sau này đừng động tới chuyện của tôi, đừng động tới người của tôi, cho tôi thời gian hai năm, sau hai năm tôi sẽ giúp ông đánh đổ Tần gia" 
Lục Khải Hoa toàn thân chấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228252/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.