Ninh Trăn siết chặt cán ô, không quay đầu lại. 
Hơi thở của thiếu niên phả trên cổ cô, cô cảm nhận được cánh tay đang vòng quanh hông mình run rẩy mãnh liệt. 
Dưới tán ô râm bóng, cô nhẹ nhàng gọi: “Lục Chấp.” 
Anh trầm mặc thật lâu, đáp lời cô bằng giọng mũi: “Ừm.” 
Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu. 
Sớm tinh mơ trời mưa dầm se lạnh, không ít người trên đường kín đáo đưa mắt nhìn bọn họ. 
Cô thở nhẹ một hơi: “Anh thả tay ra trước đi.” 
Hai cánh tay kia bỗng chốc cứng đờ, lặng lẽ buông cô ra. 
Vóc dáng anh cao lớn không thể đứng dưới tán ô, anh lùi lại phía sau, đứng yên ở đó, không dám đi vòng qua đối diện với cô. 
Khoảng cách giữa sự sống và cái chết. 
Nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm. 
Kiếp trước, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ anh đều nhìn thấy cô, nhưng mỗi khi anh tiến gần lại, cô đều lập tức bỏ anh mà đi, tan biến như bọt sương ảo ảnh. 
Vô số lần mất đi, sắp bức anh phát điên. 
Cô vừa nói buông ra, thân thể anh đã vô thức nghelời. 
Nghe lời rồi mới phát hiện không đúng. 
Nếu thật sự là tính cách tuổi mười chín, anh phải... mặt dày có chết cũng không chịu buông tay. 
Anh muốn tiến lên nhưng không có dũng khí đó,thậm chí đến cả ngắm nhìn cô một cái cũng không có can đảm. 
Lỡ như tất cả chỉ là giấc mộng thì biết phải thế nào? 
Trong chớp mắt lại trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228244/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.