Câu nói bất thần của Lục Chấp khiến bầu không khí bỗng chốc đóng băng, trái lại bản thân anh vẫn là bộ dạng chẳng mảy may quan tâm, môi khẽ cong, đứng phía ngoài vòng tròn lớn. 
Ninh Trăn đứng hình một giây, quay đầu lại nhìn anh. 
Bóng tối lờ mờ, cô không thấy rõ được gương mặt Lục Chấp, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng tỏa ra khắp người anh. 
Nếu Khương Chá thật sự đồng ý, Lục Chấp sẽ ra tay. 
Nghĩ tới Hà Minh nằm trong bệnh viện lần trước, Ninh Trăn không tránh khỏi hồi hộp căng thẳng. 
Vạn Lan Chi ngồi bên cạnh thì thào: “Trời ạ, hai đại soái ca này có thù oán gì thế!” 
An Tịnh nuốt ực nước bọt: “Soái ca trung đội chín kia, khí thế thật dũng mãnh.” 
Trông có vẻ hiền lành thích đùa, còn tưởng rất dễ quyến rũ, ai ngờ hung hãn dữ dằn tới vậy. 
Ninh Trăn siết chặt nắm tay, không dám nhìn tới sắc mặt Khương Chá, đến cô còn cảm thấy lúng túng gượng gạo. 
Bên cạnh đột nhiên có người đứng lên, giọng lanh lảnh: “Đánh nhau thì để tớ đi, anh trai nhỏ người ta chỉ biết nhảy không biết đánh nhau, Lục thiếu gia cậu giơ cao đánh khẽ?” 
Là Phương Khả. 
Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm. 
Lục Chấp nhướn môi, đồng tử sâu hút, trái lại không nói thêm gì. 
Huấn luyện viên trung đội ba ngơ ngác hỏi huấn luyện viên trung đội sáu: “Sinh viên này trong đội cậu hả?” 
Huấn luyện viên trung đội sáu lắc đầu, khí chất và tướng mạo của cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228236/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.