Nhưng.....
Tôi luôn không thể ngừng suy nghĩ.
Nếu không phải tôi có duyên phận là cơ hội cứu Tiết Trì, hiện tại ở bên nhau có lẽ chính là hai người bọn họ rồi.
Bọn họ sẽ kết hôn, và trong cuốn sổ đỏ chỉ có vài trang đó sẽ là ảnh chụp của hai người bọn họ.
Tôi chỉ có thể vờ như không thấy lúc bọn họ trò chuyện nói cười vui vẻ, tôi giống như một tên trộm trái cây của người khác, không còn mặt mũi trốn trong một góc.
Tiết Trì cũng rất ít khi nói chuyện với tôi như vậy, nói rất nhiều, giống như là có rất nhiều chủ đề nói mãi cũng không xong.
Khi anh nói chuyện với tôi luôn nói rất rõ ràng.
Tôi cần làm gì, làm như thế nào, chỉ cần anh nói ra tôi làm theo là được.
Trong lòng tôi có hơi xót xa.
“Tình Tình” Tiết Trì quay qua vẫy tay với tôi.
Tôi do dự một chút, đứng lên chỉnh váy rồi mới đi qua.
Anh trực tiếp đưa tay ra ôm lấy vai tôi: “Không cần giới thiệu đâu nhỉ? Đây là vợ tôi Dụ Tình.”
Trì Uẩn che miệng cười: “Không cần không cần, chuyện này tất cả mọi người đều đã biết.”
Cô ta đưa tay về phía tôi: “Trì Uẩn, cậu còn nhớ tôi không?”
Đương nhiên là nhớ rồi, rất khó để không nhớ.
Tôi cũng đưa tay ra.
Ngón tay của Trì Uẩn hơi lạnh, chạm nhẹ một cái lập tức rời đi.
Cô dùng tay chỉ vào Tiết Trì nói: “Cậu ấy cũng tính là người à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-trang/2793389/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.