Anh xoa nhẹ tay tôi: “Anh thừa nhận lúc đầu tỏ tình với em thời điểm không quá đúng, anh không có kinh nghiệm gì, lại là lúc bốc đồng có thể nói không rõ.”
“Nhưng mà nếu em nghĩ như vậy, vậy sau này chân em khỏi rồi có phải anh nên ly hôn với em không?”
Lại hù dọa tôi.
“Anh không phải loại người như vậy….Sẽ không bởi vì áy náy và biết ơn mà hi sinh hôn nhân với hạnh phúc nửa đời sau của mình đâu.”
“Tỏ tình với em là bởi vì anh không thể đợi nữa, cũng bởi vì….anh đã thích em từ rất lâu rồi.”
Tôi choáng váng đại não không chịu đựng được mà trống rỗng, nhưng lại không phát ra âm thanh ngắt lời anh.
“Lúc mới vào đại học năm nhất, lần đầu tiên gặp em trước cổng trường thì đã rất thích em rồi. Tuy rằng lúc đó anh không xác định được loại thích này có phải là loại thích muốn thành người một nhà với em không, nhưng sau đó….Anh luôn không kiềm chế được mà dõi theo em, càng quan sát càng cảm thấy thật ra cũng đã xác định được.”
“Chắc chắn muốn làm người một nhà với em.”
“Lúc đầu anh định là đợi em ít nhất 20 tuổi mới nói việc này, cũng là lúc chúng ta học năm 3, nhưng mà….Sau đó lại không chịu được, cũng xác thực là có một chút ngoài ý muốn, nhưng điều đó không phải là nguyên nhân chính.”
“Ngày đó em cứu anh….Lúc em ở phòng phẫu thuật, anh luôn hỏi bản thân, vì sao đi trên đường còn gọi điện thoại? Cuộc điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-trang/2793388/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.