Giang Dật Phàm và Cố Y Phán về nhà một lần, mẹ Giang bố Giang hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì họ đều hiểu, cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, khắp đường phố đều là tin tức giả, lại không biết, tin này thiếu chút nữa thì thành thực luôn rồi.
Ở lại nhà họ Giang cả buổi sáng, rồi đến nhà họ Cố.
Cố Y Phán lại cãi nhau với mẹ một trận, nguyên nhân là cô khen bố mình tính cách tốt, mẹ Cố trực tiếp nói chen vào: “Chị cũng biết bố chị tính cách tốt, sao chị không di truyền nửa điểm của ông ấy?”
“Đúng vậy ạ, tính cách con rất không tốt, không di truyền ưu điểm của bố con, toàn di truyền khuyết điểm của người nảo người nào thôi. Mẹ, mẹ nói đúng, quả thực con không có mắt.”
Hai mẹ con giương cung bạt kiếm.
Bố Cố và Giang Dật Phàm tiếp tục chơi cờ, coi như không nghe thấy, chiến tranh của phụ nữ nhất định đừng xen vào, nếu không khi người ta bắn nhau, bản thân mình cũng sẽ bị đạn bay đến mà bị thương mất.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ cãi nhau mấy câu với mẹ, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Sau khi về Cố Y Phán liền gọi điện cho bố Cố.
Trong điện thoại bố Cố không ngừng dặn con gái bây giờ lớn rồi, đừng quá tùy hứng, tính tình đừng quá nóng vội. Mẹ Cố ở bên cạnh, làm bộ không thèm để ý, rồi lại dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem con gái nói gì. Bố Cố nhìn dáng vẻ của bạn già, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-luc-xu/2102169/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.