Giang Dật Phàm vẫn luôn cảm thấy cuộc đời mình rất vô vị, vô vị đến mức anh cảm thấy cuộc đời mình là một tờ giấy trắng, tất cả những thứ xảy ra trước mắt anh, dường như anh không hề có áp lực gì, dần dà, anh đột nhiên muốn đi tìm thứ gì đó khiến anh có cảm xúc mãnh liệt. Vì thế anh tham gia chương trình đó, khiêu chiến rất nhiều người, cũng bị rất nhiều người khiêu chiến, nhưng cuối cùng, anh vẫn là người cười đến cuối cùng. Có lẽ không ai tin, anh thực sự chờ mong có người có thể đánh bại mình, vì thế khi không toại nguyện như ý mình, lời khen của người dẫn chương trình đó trong mắt anh, không dùng được.
Bắt đầu từ tiểu học, anh đã thuận buồm xuôi gió, con đường đó rất thuận lợi, vì thế không có tinh thần gì.
Anh đã từng thử rất nhiều kiểu, cuối cùng đều thất bại, không tìm thấy thứ cảm giác mà anh vẫn chờ mong. Thật ra, cũng không phải chưa từng thử ở phương diện tình cảm, nhưng không cảm giác chính là không cảm giác, được rất nhiều người tỏ tình, anh liền giống như được một người tỏ tình hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không có cảm giác, vì thế anh từ bỏ.
Cho đến ngày hôm đó, anh thật sự có chút điên rồ, chạy bộ từ trường về nhà, giống như chạy marathon vậy, liên tục mấy tiếng, quá mệt, vì thế anh nằm trên sô pha.
Anh có thể cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú, nhưng anh không muốn mở mắt, vì thể anh cứ nằm im.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-luc-xu/2102168/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.