Nơi ấy là nhà tôi, là nơi gặp lại người con gái tôi yêu nhưng lại là ở hai thế giới. Ông trời đùa dai quá, cho chúng tôi gặp nhau nhưng không nhận ra nhau.
...
7h
Đã hai ngày trôi qua, vẫn ngồi đây cái bàn của riêng tôi. Hai ngày đóng cửa chỉ ngồi đợi cô ấy một mình. Đi thôi, không đợi nữa, mình sẻ đến gặp cô ấy.
Đến rồi,
Đặt bó hồng xanh bên cạnh, tôi ngồi xuống.
“ em ở đây lâu vậy mà anh không đến thăm, anh...xin lỗi...” không ngăn được, ôm chầm lấy bia mộ Linh.
“ hóa ra em nằm ở đây” cô ấy ở đây, ngay trước mặt tôi cả tâm hồn và thể xác nhưng làm hai phía.
“ angela!...không Linh” tôi đứng bật dậy.
“em...đã không biết rằng mình đã ở đây lâu đến vậy...” giòng lệ thấm ướt gò má ấy.
Tôi đưa tay chạm vào khóe mắt ấy muốn lau dòng nước mắt, nhưng làm sao đây, cánh tay chỉ đang trong không trung, chạm vào không khí, tôi không thể chạm vào em.
“ anh chỉ muốn ôm em lúc này” thâm tâm tôi phát ra lời.
“ đáng nhẽ chúng ta không nên gặp nhau như vậy, đáng nhẽ anh không nên nhớ ra...anh...anh quên em đi” cô ấy trách móc ông trời.
Ông trời tàn nhẫn với chúng tôi vậy sao, tại sao cướp cô ấy khỏi tay tôi, rồi mang cô ấy quay lại nhưng chỉ để tôi đứng nhìn.
“ cái gì cũng có lý do của nó, ông trời cũng không ngoại lệ” là hắn, tên trắng toát từ đầu đến chân, ngoài khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-la-hai-the-gioi/3060748/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.