Sau khi Thương Âu rời đi, Ngô Từ Diệp ngồi lại xuống ghế, đột nhiên bỗng nghe thấy Miên Lễ cất tiếng, giọng điệu có vẻ không vui.
“Tại sao lại có một khoảng thời gian trống?”
Ngô Từ Diệp không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy.
“Còn là tại sao nữa? Vì sức khỏe của cô (kèm theo cả cái tình lười biếng kia) nên những sản phẩm cô thiết kế ra tuy rất độc đáo và ấn tượng nhưng số lượng có hơi hạn chế, phải gom cho đủ nhiều rồi thiết kế một thể thành một bộ sưu tập được chứ?”
Ngô Từ Diệp giở máy tính ra để truyền xuống bên dưới những yêu cầu công việc trong tuần này, đột ngột anh ta nghe thấy tiếng của Miên Lễ phát ra khe khẽ.
“Vậy nếu như tôi thiết kế được nhiều hơn, thì sẽ cần phải chụp ảnh nhiều hơn đúng không?”
“Hả?”
Ngô Từ Diệp còn chưa load xong câu nói ấy của cô thì đã thấy Miên Lễ bỏ những tờ giấy trắng và bút chì, bút màu vào trong túi xách, lại chuẩn bị rời đi đâu đó rồi.
Đúng là lập dị.
…
Thương Âu nhìn thấy trước mắt mình có một tuần trống, liền nghĩ đến trong khoảng thời gian này, anh sẽ đi tham quan một vòng trong thành phố rồi chụp mấy bức ngoại cảnh.
Nơi này là quê hương của anh, nhưng nó so với kí ức tám năm trước của anh đã thay đổi quá rõ rệt.
Anh muốn đi xem thử một vòng để có thể nhìn thấy nõ đã thay đổi nhiều đến thế nào.
Thời gian là thế, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908281/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.