Một trong ba tên đó nhìn ra bên ngoài không thấy có ai nữa thì vẩy tay ra hiệu với hai kẻ còn lại.
“Mau lên mau lên!”
Hai tên kia khênh cái hòm lớn đó để vào trong một căn phòng tối rồi vội vã lui ra bên ngoài.
Miên Lễ đứng ở trong một khoảng góc tối nhìn lũ chúng nó kéo nhau lũ lượt rời đi, định tiến vào bên trong căn phòng đó thì bất chợt có ai đó thổi phù vào tai cô.
“Hóa ra cô chủ Hạ có sở thích theo dõi người khác thế này sao?”
Miên Lễ giật mình, cơ thể cô hành động trước cả ý thức, trong một giây ngắn ngủi đã quay phắt ra đằng sau, cầm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình mà bẻ rắc một cái.
Tử Trục Lưu cũng kinh hoảng không thôi, một cơn đau bất chợt ập đến khiến cậu ta định há miệng hét lên, nhưng Miên Lễ đã kịp đưa tay chặn miệng cậu ta lại.
Cái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy?! Một cô gái quanh năm ốm yếu bệnh tật bỗng dưng lấy đâu ra một sức mạnh kinh khủng như thế?!
Miên Lễ đợi cho đến khi Tử Trục Lưu đã ổn định trở lại, không phát ra tiếng động nào lớn nữa mới chậm rãi buông miệng cậu ta ra.
Tử Trục Lưu nhìn xuống chỗ cổ tay đã bị bẻ cho lủng lẳng của mình, mở lớn mắt nhìn Miên Lễ đầy sửng sốt.
“Chị…!”
“Đừng tạo ra tiếng động!”
Miên Lễ đè thấp giọng xuống, thấy một trong đám ba người kia khả nghi mà quay đầu trở lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908198/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.