Khi Kha Triệu Phượng từ trong nhà vội vàng chạy ra, Tiêu Niên khẽ đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng khóa kín đó rồi định sẽ rời đi luôn, nhưng đúng vào lusuc đó, phát ra từ đằng sau cánh cửa là những âm thanh phát ra rất khẽ, giống như là tiếng xì xầm nói chuyện.
Nó rè rè không rõ cứ như là từ ti vi mà ra.
Tiêu Niên khẽ cắn môi rồi cũng tiến tới gần với cánh cửa ấy hơn, áp một bên tai lên nghe.
Quả nhiên những tiếng động ấy phát ra từ bên trong căn phòng này. Kha Triệu Phượng rời đi quên chưa tắt máy tính hay cái gì đó sao?
Cuộc hội thoại khiến cho không khí khẽ rung động nhưng nó không đủ để Tiêu Niên có thể nghe thấy hai người ở bên trong đang trò chuyện gì với nhau. Nhưng một giọng nói trong số ấy lại rất quen tai.
Là của “bánh Pavlova”.
Lập tức đôi mắt của chị ta mở trừng lên.
Miên Lễ rất ít khi xuất hiện trước quần chúng nên chuyện cô lên ti vi hay mạng xã hội là không thể nào, vậy cuộc trò chuyện với sự xuất hiện của cô ở trong căn phòng của Kha Triệu Phượng ấy là sao?
Dù nghe kiểu gì thì nó cũng giống với kết nói trực tiếp hơn.
Kha Triệu Phượng, gọi cho Miên Lễ?
Tiêu Niên khẽ đờ đẫn trong giây lát rồi đứng thẳng lưng dậy. Chị ta rút từ trên mái tóc xuống một chiếc kẹp tóc mảnh màu đen rồi uốn thẳng nó thành một miếng kim loại dài.
Tiêu Niên xuống dưới nhà kho,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908181/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.