Chiều cùng ngày sau khi đã thanh toán hết số tiền đấu giá và bảo hiểm cho cái bình ấy, nó đã được chuyển đến tận cửa nhà của Thương Âu.
Nhìn cái bình cao tầm bảy mươi cen-ti-mét được để ở trong góc nhà, Thương Âu xắn cao ống tay áo lên, định thò tay vào trong cái bình ấy để lấy đồ thì bất chợt Tiêu Vân Hầu ở bên cạnh anh đã vội vã hét lên.
“Dừng tay!!!”
“Anh lại làm sao thế?”
Vừa nãy Thương Âu đã định cất cái bình ấy vào trong kho nhưng Tiêu Vân Hầu đã nằng nặc nói món đồ có giá trị lớn như thế thì không thể nào nằm yên tĩnh trong một nơi tối tăm, hạ giá trị như thế được nên anh mới miễn cưỡng để nó ở trong một góc trong phòng khách.
Bây giờ thấy anh dùng tay không định chạm vào chiếc bình ấy, Tiêu Vân Hầu đã tóa hỏa lên mà đùn đẩy anh đi ra bên ngoài, đeo bao tay khử trùng để lấy chiếc USB từ trong ruột bình ra.
Đáp lại ánh mắt đang nheo lại cùng với một tiếng xì của Thương Âu, anh ta hét lên.
“Hai tỷ!”
“Sao anh lại phải xót? Đó là tiền của tôi mà?”
“Hai tỷ! Một cái bình này bằng giá của cả một thành phố đó!”
Hừ, thì hai tỷ.
Thương Âu khoác hai tay vào nhau nhìn Tiêu Vân Hầu cẩn thận, nhẹ nhàng với chiếc bình cổ đó, còn nựng yêu nó như nựng mèo, mắt anh từ khi nào cứ thấy gai gai cả lên.
Mẹ nó, nhìn một thằng đàn ông đi chu mỏ mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908180/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.