Editor: Mộ
Trang cá nhân của Tưởng Thừa Khải mở chế độ công khai nên có rất nhiều bạn bè để lại lời nhắn trên đó, thỉnh thoảng cũng có một số người lạ rảnh rỗi ghé thăm.
Hứa Thuần kiểm tra lại hồ sơ cá nhân đã được lưu trữ, xác định đó đúng là anh thì mới yên tâm lướt bảng tin.
Trong album không có ảnh cá nhân nhưng có ảnh chụp chung khi anh tham gia đại hội thể thao của trường. Trong đó có một tấm ảnh người khác chụp cho anh, khi ấy anh đang khởi động để chuẩn bị cho phần thi chạy bền.
Hứa Thuần nhìn chằm chằm nó thật lâu, cô đang cố nhớ lại xem lúc ấy mình đang làm gì và đang đứng ở góc nào.
Hứa Thuần lướt từng tấm ảnh, lưu lại hết những thứ có liên quan đến anh, cho dù chỉ có nửa cái bóng cô cũng bỏ sót. Cô muốn lưu chúng như một bí mật thầm kín.
Sau khi xem hết những tấm ảnh, cô bắt đầu nhìn lại những hoạt động anh từng đăng tải.
Cơ bản chỉ là những câu nói ngắn gọn và súc tích, có lúc anh viết để bày tỏ tâm trạng, có lúc chỉ để thông báo một số chuyện bình thường, có những mẩu chuyện cười hay thỉnh thoảng còn để giải toả cơn giận.
Mặc dù đại đa số đều là ca dao tục ngữ, những danh ngôn khô khan nhàm chán nhưng Hứa Thuần vẫn đọc một cách say sưa. Cô đọc đi đọc lại những dòng trả lời bình luận của anh rồi chú ý đến từng câu từng chữ thậm chí cả dấu chấm dấu phẩy cũng không bỏ qua, để có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tung-thu-quen-anh/1015816/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.