Editor: Mộ
Trên đường về nhà, Hứa viêm và Hứa Thuần đều hiểm ngầm ý nhau nên cùng im lặng. Hứa Thuần hơi phiền muộn, cô cảm thấy Hứa Viêm cũng không vui.
Sau khi bước vào cổng chung cư, cô không chịu nổi bèn dè dặt hỏi: “Anh, những người lúc nãy là bạn của anh sao?”
Hứa Viêm ừ một tiếng.
Hứa Thuần gật đầu, cô nghiêng người nhìn anh ấy: “Anh…có phải anh thích cô gái tóc dài vừa nãy không?”
Hứa Viêm khẽ nhíu mày, anh ấy cười đáp lại: “Có tận mấy cô gái để tóc dài, ý em là cô gái nào?”
“Là cái người đã có người yêu rồi.” Cô thấy hơi bực bội khi nhắc về chuyện đó: “Hình như anh trai đó là học sinh của trường em.”
Hứa Viêm đi chậm lại, nhìn em gái và bảo: “Em quan sát kỹ thật đấy.”
Hứa Thuần thấy mình đoán trúng rồi, cô không muốn nói gì nữa. Cô có thể nói cái gì bây giờ? Cô cũng chẳng thể oán trách người ta.
Người mà họ thích là người yêu của nhau. Kể ra thì họ đáng thương biết bao nhiêu.
Cuộc sống này giống như một vở hài kịch. Một giây trước cô còn cố gắng phấn đấu để trở thành một người tốt đẹp giống như anh nhưng một giây sau cô lại bị hiện thực phũ phàng đánh cho không còn một mảnh giáp.
Cô biết hai người chẳng có quan hệ gì cả. Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo. Chuyện phấn đấu học hành là chuyện riêng của cô. Nó là mục tiêu mà cô luôn hướng tới, không phải vì thích anh nên nó mới xuất hiện.
Chỉ là giờ phút này, cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tung-thu-quen-anh/1015815/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.