Làn nước lạnh ngắt bao trùm lấy thân thể Gia Hân, cũng may trước kia cô đã học bơi nên đã nhanh chóng thích ứng ngoi lên mặt nước nhưng Nguyễn Tuệ Anh thì khác vùng vẫy vô cùng khổ cực mà thân thể vẫn cứ chìm xuống đáy bể. Thấy vậy Đỗ Gia Hân liền không nghĩ nhiều mà bơi đến cứu cô ta một mạng. Cô đưa tay kéo Nguyễn Tuệ Anh ngoi lên mặt nước. Tuy rằng Nguyễn Tuệ Anh không nặng nhưng dù sao thân thể này của cô chỉ là một cô gái nhỏ gầy yếu khiến việc mang một người lên bờ cũng vô cùng khó khăn. Đỗ Gia Hân cắn răng vươn tay lôi người vào bờ. Không ngờ trên bờ mọi người đã tụ họp đông đủ từ lúc nào. Trần Trung Đức vươn tay nhanh chóng kéo Nguyễn Tuệ Anh lên bờ, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Khi hắn thấy Đỗ Gia Hân cũng lên được bờ đang ngồi bên hồ được thị vệ của mình đưa cho một chiếc khăn lớn che lên người, đôi mắt hắn đỏ ngầu. Hắn đứng dậy từng bước tiến về phía cô sau đó cúi xuống bóp chặt lấy cổ cô.
"Đỗ Gia Hân! Cô dám đụng đến người của tôi?"
Cả mặt cô đỏ lên, cô vươn tay muốn gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ mình kia nhưng không cách nào gỡ được.
"Trần Tổng! Trần Tổng... Xin anh buông tay. Anh làm tiểu thư đau rồi!" Anh chàng thị vệ dùng sức kéo hắn ra những cũng không cách nào kéo ra được.
Đỗ Gia Hân bị hắn bóp chặt một hồi khiến bản thân dần mất đi ý thức. Hiên tại cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-phat-dien-roi/2909226/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.