Đây là lần thứ hai Đỗ Nhật Duy nhìn thấy Đỗ Gia Hân trong tình trạng kiệt sức như vậy nhưng lần này còn có vẻ nghiêm trọng hơn. Trong bóng đen tĩnh mịch, anh tiến đến bên chiếc ghế sô pha mềm mại rồi ngồi xuống cạnh cô, cả người cô nóng rực, nhịp thở đều đặn vang lên rất rõ ràng. Vậy mà lần này, Đỗ Nhật Duy chẳng còn muốn đưa tay ra bóp chặt cổ cô để giết chết cô nữa. Nhìn thấy bộ dạng cô như vậy thế mà trong lòng anh lại cồn cào không ngừng, anh vô cùng ghét bỏ cảm giác này nhưng lại không nhịn được đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc cùng khuôn mặt của người con gái trước mặt. Anh có nghe nói dạo gần đây Đỗ Thị trao đảo do Trần Thị đột ngột rút vốn đầu tư, đi đến bước đường này thì cũng do hai mẹ con họ làm nhiều chuyện ác. Lẽ ra thấy cô như này anh phải vui vẻ mới phải nhưng trong đầu anh cứ không ngừng nghĩ đến những ngày gần đây cô có thái độ khác với mình. Ngày nào cũng tới làm phiền anh rất lâu, nào là đem cơm cho anh, nào là luyên thuyên trước cửa phòng anh kể chuyện rồi còn an ủi anh nữa. Mấy hôm nay cô mất tích không về nhà vậy mà anh lại có cảm giác thiếu mất đi điều gì đó trong cuộc sống ảm đạm ngày thường.
Đỗ Nhật Duy nâng người cô lên ý định bế cô lên phòng, đột nhiên Đỗ Gia Hân tỉnh lại, cô nửa mơ nửa tỉnh bấu vào trước ngực anh nhỏ giọng nói:
"Đừng để mẹ thấy tôi..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-phat-dien-roi/2909216/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.