Trả lương! Trả lương! Trả lương!
Đỗ Gia Hân vừa mới đến công ti đã bị choáng ngợp bởi làn sóng bạo loạn trước sảnh công ti. Cô kinh ngạc liền hỏi:
"Chuyện gì thế này!?"
"Chuyện này... Hẳn là do trả lương chậm cho công nhân nên họ nổi loạn như vậy."
"Không phải hôm trước đã yêu cầu bộ phận kế toán thanh toán lương cho công nhân rồi sao?"
Người trợ lí ngập ngừng, nói:
"Mấy hôm trước, trưởng phòng kế toán đã ôm tiền bỏ trốn rồi..."
"CÁI GÌ!!? SAO ANH KHÔNG NÓI VỚI EM!?"
"Thật xin lỗi tiểu thư, do mấy tuần này thấy cô bận quá nhiều việc chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Tôi không muốn cô phải đau đầu thêm nữa nên mới tự xử lí."
Anh lại không cam lòng mà nói thêm:
"Nhưng rõ ràng tôi đã cho người chặn thông tin trưởng phòng kế toán bỏ ốm để làm yên lòng công nhân. Cũng không biết là ai tung tin đồn này ra nữa!"
Đỗ Gia Hân day chán:
"Còn ai trồng khoai đất này ư? Người lộng hành với em còn có gan lớn làm vậy. Anh nghĩ là ai?"
Lập tức trong đầu anh quản lý hiện lên một cái tên trong ban quản trị hội đồng mà ngày đầu tiên đã có thái độ phản đối kịch liệt với Đỗ Gia Hân.
Đỗ Gia Hân xuống xe nói với quản lí của mình rồi đi thẳng vào sảnh công ti:
"Chuẩn bị cho tôi một cái loa thật lớn."
Đỗ Gia Hân đứng ở một góc của sảnh công ti nói lớn:
"Xin chào mọi người. Tôi là Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-phat-dien-roi/2909215/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.